Chuyện Tình 360

Thư tình gửi đến chú rễ của người ta

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 20140 nhận xét

Nói lời chào này mà em choáng quá. Nhưng biết sao được. Vì hôm nay, là ngày của anh mà. Vài phút nữa thôi thì anh sẽ bước lên thánh đường, nguyện thề chung thủy với một người suốt cuộc đời còn lại. Nhưng mà, tiếc quá.
Cô-dâu lại chẳng phải là em.



Bốn năm trước, anh từng dành cho em một lời hứa.

Và rồi, bốn năm sau - anh thực hiện lời hứa ấy với một người con gái khác. Còn em, em trở thành phụ rể chính của anh.


Từ lúc nào, em trở thành người mà anh luôn tìm đến để chia sẻ buồn vui, anh quan tâm, lo lắng cho em hệt như một người yêu. Còn em thì vẫn biết thân phận của mình chỉ là nhân tình, nhưng tình cảm đủ lớn để sẵn sàng bên cạnh anh, giúp đỡ anh mỗi khi anh cần. Mọi người trầm trồ ngưỡng mộ chúng mình, vì ai cũng nghĩ rằng tuy không thể hiện ngoài mặt, nhưng chúng ta là một cặp đôi rất ăn ý.

Tiếc là đó chỉ là cái nhìn, của những người ngoài không biết rõ chuyện.


Anh biến mất. Không phải là mất hút, chỉ là - anh không còn đi với em nhiều nữa. Anh thích nhắn tin cho em mỗi khi đêm về, chỉ để chúc em ngủ ngon. Nhưng gần đây, sự nhạy cảm của phụ nữ nói cho em biết rằng, có lẽ anh đã muốn dừng lại. Nhưng rồi anh thú nhận với em, anh không thể rời bỏ cô ấy, nhưng cũng không muốn xa em. Em ngậm ngùi mang nỗi đau về nhà, và từng có lúc nghĩ linh tinh - anh sẽ chia tay cô ấy sớm thôi, vì anh yêu em, anh yêu em!. Những lần mình "hò hẹn bạn bè" dần ít lại - vì anh còn bận phải "hẹn hò người yêu".

Thật ra, như bạn em nói, em biết mình là "thùng rác" của anh. Khi buồn anh mới tìm đến, còn khi vui, anh có người ta để mà chia sẻ rồi. Mà hình như, niềm vui và niềm hạnh phúc của anh là ở cạnh bên người ta mà. Em không muốn nhìn thấy anh buồn, nên đồng ý chịu đựng nỗi đau của mình lắng nghe anh nói. Em không đủ đẹp để giữ chân anh lại, không đủ dịu dàng để anh yêu nồng nàn, và cũng không đủ quyến rũ để anh khao khát có được em. Vậy tại sao anh vẫn giữ em lại? Và tại sao em vẫn không nỡ buông tay?

Nửa năm sau đó, anh chính thức ra mắt người yêu với "cô bạn thân chí cốt" này. Cô ấy xinh, và hiền quá. Khác hẳn với em, nhưng đúng y chóc với mẫu người lý tưởng mà anh vẫn nhắc đến. Em với anh từng có quan niệm, mẫu người lý tưởng chắc chỉ có trong mơ.

 Nhưng lần này, em đã phải tin. Và tin một cách tuyệt đối. Mọi chuyện thật sự đã vỡ vụn với em, ngược lại - "cây tình yêu" của anh đã bắt đầu đâm chồi nở hoa. Hai tháng trước, anh hẹn em đi ăn tối - trong một nhà hàng rất quen, là nơi chúng mình gặp nhau. Anh đã nói gì nhỉ, hay là em say quá chẳng còn nhớ nổi?!



"Anh sẽ cưới cô ấy. Và em, sẽ đồng ý làm phù rể cho anh chứ?"

Em nghẹn ngào, chua xót biết bao. Sâu trong đôi mắt ấm áp của anh, em hiểu anh đã hy vọng vào em rất nhiều, nên em chẳng thể từ chối anh. Sau cái gật đầu trong yên lặng, em trở nên mất hồn. Rõ ràng ngoài việc mất hồn ra, và lao vào công việc như một con rối, em chẳng thể làm gì được nữa. Chẳng lẽ ngăn cản anh? Chẳng lẽ nói với anh rằng quay về với em đi? Chẳng lẽ giành giật hạnh phúc của một người khác khi em không đủ bản lĩnh?

Đêm qua, anh đã ôm em vào lòng. Vòng tay của anh siết chặt khiến trong phút chốc, em quên mất đó là cái ôm cuối cùng của chúng ta, em cứ giữ anh khư khư, khiến anh phải thức tỉnh em bằng một sự thật nhẫn tâm.

"Anh xin lỗi. Mình yêu nhau nhưng không giành cho nhau đâu..."

Em không hiểu?

Sáng nay em đã phải trang điểm thật đậm để che đi vết thâm dưới đôi mắt nặng trĩu. Em thức cả đêm chỉ để khóc, và giờ - em kiệt sức mất rồi . Em thật mệt mỏi và chếnh choáng quá. Vậy mà em vẫn phải cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, mặc bộ vest của phụ rể chính vào, nhìn em cứ như một thằng đàn ông!. Giả trai thế này hóa ra cũng tốt, sẽ chẳng ai có cái kiểu đám cưới lạ lùng thế này, trừ anh. Vì anh, em có thể làm tất cả. Cho dù hôm nay, là ngày của anh. Có kỳ tích nào xảy ra, để khi Cha chứng giám hỏi, anh từ chối và dắt tay em khỏi nhà thờ không ? Đã muộn rồi. Em không nên ích kỷ như thế. Dù tình yêu của em có lớn đến nhường nào, dù anh có yêu em theo cái cách mà anh nói, thì chúng ta cũng chẳng thể bên nhau. Chúng ta giống như Cỏ và Gió, anh thổi đi đâu, em bay theo đó. Vấn đề là, Gió không bao giờ ở mãi một chỗ. Em thì lại không đủ sức để giữ một ngọn gió, nhưng Mây chắc là sẽ làm được. Anh yêu cô ấy quá mà, phải không ?

Chúng mình đến đây thôi. Chuyện đã qua lâu rồi, đáng lẽ em phải quên. Nhưng những gì đã qua, chẳng phải nên để dành suốt đời sao ?

Cuối cùng, em vẫn không quên nói với anh.
"Em chúc anh hạnh phúc".
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Hồ Hữu Cương :: 0989.630.474
Copyright © 2014. Những câu chuyện tình yêu hay nhất - All Rights Reserved
Mọi đóng góp xin gửi về mail: hovancuong.vn@gmail.com
Hoặc gọi về số: 0989.630.474. xin cảm ơn